Tặng mẹ một hộp trà để mẹ cho phép bản thân được nghỉ ngơi
Từ ngày nhận được món quà nhỏ ấy, mẹ bắt đầu thay đổi. Những thay đổi không ồn ào, không thật rõ ràng, nhưng vừa đủ để cả nhà nhận ra: mẹ đã thật sự cho phép mình được nghỉ ngơi.
Không phải khi ấy mẹ đã làm hết việc. Cũng chẳng phải vì có ai đó làm thay. Mà bởi vì lần đầu tiên, có một lý do dịu dàng, một lời mời đủ chân thành để mẹ ngồi lại với chính mình, trong một khoảng trời an yên mà trước đây mẹ vẫn lặng lẽ gác sang một bên, giữa cuộc sống bộn bề.
Món quà ấy mang đến cho mẹ những buổi sáng dịu dàng hơn. Mẹ vẫn thức dậy sớm, vẫn chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, vẫn lặng lẽ dọn dẹp từng góc nhỏ trong căn bếp cũ. Nhưng không phải với nhịp tất bật quen thuộc nữa. Mọi thứ diễn ra chậm hơn, mềm mại hơn. như thể mẹ đang làm vì chính niềm vui của mình, chứ không phải vì đang trong một guồng quay không thể dừng lại.
Và những chiều muộn, thay vì vội vã quét sân trước khi nắng tắt, mẹ ngồi lại bên cửa sổ. Ánh sáng cuối ngày trải lên tà áo bạc màu, lặng lẽ in bóng trên gương mặt an yên. Một vẻ tĩnh lặng mà trước đây, hiếm khi thấy ở mẹ.
Dáng ngồi ấy, an nhiên và thong thả, như một lời nhắc nhẹ nhàng: mẹ không cần lúc nào cũng phải gồng mình lên để gánh vác mọi điều. Cũng có những lúc, mẹ cần được yêu thương, được chăm sóc, được nghỉ ngơi như bất kỳ ai. Vì mẹ luôn xứng đáng với điều đó.
Câu chuyện ấy bắt đầu từ một món quà đơn giản
Hai chị gái và tôi đều ra ngoài đi làm, chạy theo công việc để lo nghĩ cho tương lai. Còn Mẹ ở nhà nội trợ với những việc không tên, để chu toàn cho hiện tại. Nhưng tôi có cảm tưởng đống công việc chất chồng trong một ngày dài cỉa tôi cũng không thể nào so được với những việc mẹ đang phải làm hàng ngày.
Mẹ tôi không thích ngồi yên. Mỗi lần tôi bảo mẹ nghỉ ngơi một chút đi, mẹ chỉ cười: “Không làm gì tay chân bứt rứt khó chịu lắm.” Nhưng tôi hiểu đằng sau câu nói đó là bao nỗi vất vả, bao lo lắng chất chứa trong lòng, làm tâm trí không khi nào yên được. Mẹ chẳng thể nào dừng lại.
Và mỗi lần nghe thấy mẹ nói như vậy, tôi lại mong mình có thể làm gì đó, để giúp mẹ cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Để mẹ không sống chỉ để lo nghĩ, mà còn sống để tận hưởng cuộc sống.
Tôi định sẽ tặng mẹ một món quà thật ý nghĩa nhân ngày của mẹ. Nghĩ vậy thôi nhưng tôi chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi rất thích đi du lịch và ngắm cảnh. Không phải để hiểu biết thêm mà là để cảm nhận. Tôi đi để thả hồn vào thiên nhiên, để thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều điều rất đỗi đẹp đẽ, tinh khôi. Và trong một chuyến đi như thế, tôi đã tình cờ nhìn thấy những nụ hoa vàng e ấp dưới nắng sớm, mang theo mùi hương dịu nhẹ thoảng trong gió. Một vẻ đẹp thuần khiết đến khó tả.
Những người dân ở đây gọi nó là trà hoa vàng và theo như lời họ nói thì nó đã gắn liền với mảnh đất này, với cuộc sống của họ từ bao đời nay. Một loại trà thảo mộc quý hiếm với nhiều công dụng tốt cho sức khoẻ (…) và tôi đã được thưởng thức nó, thật yên bình, thật nhẹ nhàng.
Chính vào khoảnh khắc ấy, tôi biết mình phải làm gì. Tôi mua một hộp trà hoa vàng, gói lại cẩn thận và mang về tặng mẹ.
Một hộp trà nhỏ, đơn sơ nhưng tinh tế. Tôi đặt vào tay mẹ, khẽ nói: “Mẹ pha uống thử nhé, loại trà này dễ ngủ lắm.”
Mẹ đưa tay đón lấy món quà ấy, mìm cười ôm lấy tôi. Không biết có thật sự như người ta nói không, nhưng tôi tin món quà này sẽ mang đến một làn gió mới thổi vào tâm hồn vốn đã chai sạn của mẹ.
Và rồi sáng nay, tôi thấy một hình ảnh khiến tim mình chậm lại vài nhịp. Mẹ ngồi bên cửa sổ. Ánh nắng vàng chiếu rọi trên gương mặt hiền từ, tách trà đang bốc khói trên tay. Mẹ nhấp một ngụm, khẽ nhắm mắt lại lặng lẹ cảm nhận. Không có âm thanh nào được phát ra, nhưng tôi hiểu, trong khoảnh khắc yên bình ấy, mẹ đang cho phép mình… được nghỉ ngơi.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, mẹ đã có thể thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Nhưng tất cả cũng không hẳn là tình cờ, mà vì có lẽ tôi đã đủ trân trọng, đủ yêu thương để nhận ra những điều này khi nghĩ đến mẹ.
Vì mẹ quen hy sinh, nên tôi quên mất mẹ cũng cần được chăm sóc
Mỗi người mẹ là một câu chuyện hy sinh thầm lặng.
Có những người mẹ thức dậy từ 5 giờ sáng, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà trước khi bước ra ngoài làm việc. Có những người mẹ ở nhà chăm cha mẹ già yếu, lo cơm nước cho con, thu xếp từng công việc dù là nhỏ nhất, nhưng đêm về vẫn phải lo lắng cho những điều không tên trong giấc ngủ chập chờn.
Họ bận rộn đến mức quên mất mình cũng là một người phụ nữ. Một người luôn xứng đáng được yêu thương, chăm sóc. Một người rất cần không gian để dừng lại, để hít thở giữa cuộc sống luôn tất bật và ngột ngạt.
Mẹ tôi cũng như vậy. Nhưng mẹ luôn mạnh mẽ, luôn che chở cho tôi… Không biết từ bao giờ, tôi đã vô tình quên mất mẹ cũng cần được chăm sóc.
Một hộp trà dù nhỏ thôi, nhưng có thể gợi lại những ký ức đẹp mà mẹ đã bỏ quên
Tặng mẹ một hộp trà, nhưng tôi biết đó không chỉ là một món quà. Đó là lời thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ dừng lại một chút được không? Mẹ ngồi xuống đây, con pha trà cho mẹ.”
Trong từng cánh hoa thơm dịu, là những dưỡng chất thiên nhiên quý giá. Là hương thơm chậm rãi lan toả. Giống như mùi lúa chín ngoài đồng, mùi rơm khô ngoài sân, mùi cá kho trong bếp. Mùi của hạnh phúc, an yên, đủ đầy khi mẹ còn nhỏ.
Nó còn phảng phất mùi từ nồi nước lá, bà đun cho mẹ xông ngày ốm, những sự quan tâm chăm sóc mà rất lâu rồi mẹ không còn cảm nhận được. Trà mở ra một khoảng lặng để mẹ quay về với chính mình và yêu thương bản thân nhiều hơn.
Và tôi biết mình cũng nên quan tâm đến mẹ nhiều hơn.
Không cần phải đợi đến “Ngày của Mẹ” – bởi yêu thương không nên chờ đợi
Không biết bạn có như tôi không, chỉ đến những dịp lễ mới tặng quà. Nhưng rồi tôi nghĩ, liệu mẹ có đợi đến sinh nhật của tôi để nấu một bữa ăn ngon hay mua quần áo đẹp?
Không, mẹ yêu thương và chăm sóc tôi hằng ngày. Vậy thì mình cũng có thể chăm sóc mẹ hàng ngày nhỉ? Không vì lý do gì cả, chỉ vì mẹ là mẹ. Và nếu không có thời gian hoặc có quá ít thời gian thì hãy tìm đến thiên nhiên để thiên nhiên giúp tôi làm điều đó. Thiên nhiên luôn ẩn chứa những món quà bất ngờ. Tôi đã nghĩ như vậy và tôi đã làm như thế.
Một tách trà mộc mạc đơn sơ nhưng lại là món quà quý giá và có ý nghĩa lớn nhất mà tôi có thể tặng cho mẹ mỗi ngày. Bởi hơn hết tôi biết yêu thương không nên chờ đợi.
Tặng một hộp trà là để mẹ được nghỉ ngơi, để mẹ được chọn chính mình
Tặng mẹ hộp trà thay cho lời nói “Mẹ ơi, con biết mẹ vẫn luôn gánh vác mọi thứ. Nhưng hôm nay, con muốn mẹ hãy chọn mẹ trước tiên. Chọn nghỉ ngơi mà không cảm thấy áy náy. Chọn dịu dàng mà không cần phải xin phép ai.”
Bởi phụ nữ không cần thêm sức mạnh, mà cần một cái cớ để yếu mềm. Để được yêu thương.
Trà mời mẹ chậm lại để cảm nhận cuộc sống. Trà khơi gợi sự tĩnh lặng, kết nối tâm trí để một mình mà mẹ không còn cảm thấy cô đơn. Và để mẹ được sống là chính mình.
Tặng một hộp trà là trao cho mẹ một chút thiên nhiên giữa lòng phố thị
Trong thế hiện đại, xung quanh chỉ có khói bụi và tiếng còi xe, mẹ không thể tìm lại thiên nhiên, nơi mẹ đã gắn bó với tuổi thơ của mẹ. Nơi làm nên con người mẹ. Nơi mẹ thuộc về.
Vậy thì hãy để hộp trà ấy mang thiên nhiên đến với mẹ. Hương thơm dịu, sắc hoa vàng, vị mộc mạc. Mỗi tách trà như một khu vườn thu nhỏ, để mẹ thấy lòng mình dịu xuống, thấy giấc ngủ đến dễ dàng, thấy những điều đẹp đẽ vẫn còn quanh đây. Và thấy thiên nhiên giữa lòng phố thị
Tôi nhận ra trong tất cả những món quà, điều mà những người mẹ cần đôi khi chỉ là một lý do chính đáng để được nghỉ ngơi, để được chăm sóc bản thân mà không cảm thấy áy náy. Một hộp trà, dù đơn giản thôi, nhưng nếu ta đặt đủ yêu thương vào đó, mẹ sẽ nhận được cả một trời an yên.
Nên đừng đợi đến những dịp đặc biệt mới nghĩ đến mẹ. Hãy tặng mẹ một hộp trà, ngay hôm nay, để mẹ có lý do dừng lại giữa bộn bề và bắt đầu yêu thương chính bản thân mình.