Mỗi tách trà là một bước tiến về sức khoẻ

Cửa gió - van gió

Mỗi khi uống trà, tôi như một đứa trẻ

 

Trong nhịp sống ngày càng vội vã, uống trà không chỉ là một thói quen sống xanh, mà còn là một lựa chọn tinh tế của những người biết dừng lại, để lắng nghe chính mình. Mỗi tách trà là một cách chăm sóc cơ thể, nuôi dưỡng tâm hồn và tiến từng bước vững chãi trên hành trình chăm sóc sức khoẻ bền vững.

Câu chuyện nhỏ dưới đây là một lời nhắc dịu dàng: Sức khỏe không đến trong một sớm một chiều, nhưng có thể lặng lẽ rời đi… nếu ta lơ là.

Khi tôi bắt đầu uống trà một cách nghiêm túc

Trong những năm tháng bận rộn, thứ duy nhất tôi cần là một ly cà phê thật mạnh, hoặc một lon nước ngọt thật lạnh để tỉnh táo mà tiếp tục làm việc. Tôi không cho phép mình dừng lại khi việc còn dang dở, khi bản thân chưa cố hết sức. Vì tôi sợ: sợ bị bỏ lại, sợ không theo kịp và sợ mình không đủ tốt.

Kể cả những đêm mắt cay xè vì thức khuya, vai và lưng đau nhức đến mức chỉ muốn buông bỏ, nhưng tôi vẫn cố.

Rồi đến một ngày, tôi đã có những suy nghĩ khác, từ sau một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ. Cũng như mọi lần, tôi chỉ xem đó là một công việc mang tính thủ tục, nằm trong chế độ bảo hiểm của công ty, làm cho có, đi cho xong. Cũng chẳng biết là nó có ý nghĩa gì. Nhưng hôm ấy bác sĩ nhìn vào tờ kết quả trên tay, rồi nhìn tôi và nhấn mạnh từng chữ:

“Lần trước, khi anh làm kiểm tra, tôi đã thấy một vài chỉ số cao bất thường và có nói anh cần phải chú ý…Hôm nay thậm chí nó còn cao hơn. Anh vẫn giữ những thói quen đó à? Anh nên điều chỉnh lối sống càng sớm càng tốt, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”

Lần trước là khi nào? Chắc tôi đã quên rồi, vì còn có quá nhiều việc phải nhớ mà.

Tôi im lặng. Hoang mang.

Tôi không biết phải nói gì. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi: Liệu có thể thay đổi được không?
Bởi tôi biết rõ, không chỉ mình tôi, mà hầu hết đồng nghiệp quanh tôi cũng sống như vậy. Cà phê, nước ngọt, thức khuya, bỏ bữa… đều là chuyện thường ngày. Có bắt buộc phải bỏ không? Có thể bỏ được không?. Có khi phải bỏ việc thì mới bỏ được.

Nhưng rồi một nỗi sợ khác cứ lớn dần trong tôi:
Không thay đổi, liệu tôi còn bao nhiêu thời gian? Trong cuộc sống này chẳng ai biết trước được điều gì?
Tôi chưa có người yêu, chưa lập gia đình. Tôi còn chưa tận hưởng hết những điều đẹp đẽ nhất của cuộc đời…Vậy mà…

Tôi bắt đầu tự hỏi: Điều gì mới là thực sự quan trọng: Sức khoẻ – Công việc?. Rồi tôi nhận ra: tôi có thể trì hoãn mọi thứ, nhưng có lẽ không nên trì hoãn sức khoẻ.

Ngay lúc này, không hiểu vì sao, hình ảnh ông nội hiện lên rất rõ trong tâm trí tôi.
Năm nay ông đã ngoài bảy mươi, vậy mà vẫn khỏe, da hồng hào, giọng nói rắn rỏi. Mỗi sáng, ông thong thả pha ấm trà, ngồi bên khung cửa sổ, thỉnh thoảng lại ra vườn cắt tỉa vài cành cây. Ánh mắt ông khi ấy, lúc nào cũng ánh lên vẻ bình yên rất lạ. Ông chỉ đôi lần cảm cúm theo mùa, chứ chưa từng phải ốm nặng, đến mức phải nhập viện.

Tôi đã nghĩ: Hay là… do thói quen uống trà? Bởi tôi đã từng đọc được ở đâu đó nói về việc uống trà rất tốt cho sức khoẻ.

Nhưng rồi tôi gạt ngay ý nghĩ đó. Chắc do cơ địa thôi. Chứ trà gì chứ.

Với tôi, từ bé trà chỉ là thứ nước đắng chát, khó uống. Tôi từng pha trà cho bố, cho ông, nhưng chưa bao giờ uống lấy một ngụm. Tôi cũng chẳng hiểu được vì sao hai người đàn ông quan trọng nhất đời tôi lại có thể gắn bó với thứ nước “khó gần” đó suốt bao nhiêu năm.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Tiếp tục theo cách tôi chọn. Tôi vẫn đi làm khi khỏe và uống thuốc khi ốm. Nhưng tôi thấy cuộc sống ngày càng mệt mỏi hơn. Tôi xin nghỉ về quê để thay đổi không khí. Không, nói đúng hơn là để gặp ông. Người gắn bó với tôi còn nhiều hơn cả bố.
Bố tôi đi làm xa, một năm gặp được mấy lần. Còn ông, người luôn có mặt mỗi khi tôi đứng giữa những ngã rẽ cuộc đời. Từ chuyện chọn ngành học, công việc, rồi các mối quan hệ …

Vậy mà suốt một thời gian dài, tôi lại lấy cái lý do “bận quá” để không về thăm ông.
Cho đến tận bây giờ, khi tôi bắt đầu thấy hoài nghi chính cuộc sống mà mình đã dốc hết sức theo đuổi… tôi mới quay về.

Sáng hôm ấy, tôi sang nhà thăm ông. Ông ở ngoài vườn, chắc đang bắt sâu cho lá thì phải.

“Về bao giờ thế cháu. Chờ ông tý, pha cho ông ấm trà rồi ông con mình nói chuyện, dạo này làm gì mà trông gầy vậy cháu”. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ cười cười dạ vâng rồi đi vào trong nhà. Nhưng trà đâu, ông mọi lần vẫn để đây mà, cái hộp sữa dài quen thuộc. Mà hũ gì đây, thuỷ tinh được bịt kín, bên trong có vài bông hoa màu vàng óng, nhẹ như nắng sớm.

Tôi gọi với ra ngoài:
“Trà ông để đâu rồi ạ? Hũ hoa gì đây ông?”
Ông chậm rãi nói vọng vào:
“Hũ trà đấy cháu. Mấy hôm trước ông kêu khó ngủ, bác Thanh gửi biếu đấy: Trà hoa vàng. Uống vào thấy ngủ êm lắm, người cũng khoẻ ra nữa.”

“Cháu cho mấy bông vào ấm trà rồi đổi nước sôi vào chờ nó ngấm, ông rửa tay cái rồi ông vào”
“Bác Thanh… bác mà ở dưới Quảng Ninh, bảo là đi trồng chè, phát triển kinh tế gì đó hả ông?”
“Ừ. Bác ấy làm chè bán, mà làm thật đấy chứ không phải nói cho vui đâu”

Tôi rót ra hai chén. Rót thế cho phải phép chứ ông biết tôi có bao giờ uống trà.

“Cháu cũng uống thử đi. Công việc cực lắm không mà trông người xanh xao thế”

Từ nãy đến giờ tôi thấy có mùi thơm rất lạ. Mùi trà thoảng trong không khí, có một sức hút kỳ lạ khiến tôi không thể từ chối.

Tôi cầm chén trà đưa lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Thật êm. Hương thơm thanh mát, trong lành như gió đầu thu. Vị ngọt nhẹ lan dần nơi đầu lưỡi và đọng lại ở cổ. Không có chút đắng gắt nào. Không còn cảm giác gượng ép. Tôi muốn uống thêm, tôi rót một chén nữa. Ông nhìn tôi cười hỏi: “Uống cũng được đấy chứ”

“Trà này thơm quá ông ạ, lại dễ uống nữa”

Và cứ thế hai ông cháu tôi ngồi bên nhau, tôi kể cho ông nghe về cuộc sống hiện tại. Ông lặng im lắng nghe, gật đầu chẫm rãi.

“Cháu nghĩ mình phải thay đôỉ thôi ông ạ, nhưng cháu chưa biết phải bắt đầu từ đâu nữa” – tôi bất lực kết luận lại.

Ông nhấp một ngụm trà, rồi nhìn tôi, như mọi khi. Ánh mắt ông, cho dù đã trải qua bao biến động, vẫn bình yên như lần đầu tôi nhìn thấy. Ông chậm rãi nói: “Cháu không cần phải hiểu hết mọi thứ trong một ngày đâu. Có khi, mình cứ sống chậm lại một chút, rồi mọi chuyện sẽ tự nó sáng ra.”

Tôi chợt hiểu, có những lúc mình không cần phải tìm ra ngay câu trả lời. Chỉ cần học cách dừng lại, hít thở, và sống chậm lại một chút thôi.

Và thế là, tôi chính thức bắt đầu lại từ điều nhỏ nhất: tập uống trà một cách nghiêm túc

Trà – lựa chọn của người điềm tĩnh và của người tỉnh thức

Người trẻ chọn nước tăng lực. Người trưởng thành chọn cà phê. Còn người biết mình đang ở đâu trên hành trình sức khỏe, sẽ chọn trà.

Bởi trà không vội. Và cũng không làm người uống phải vội.

Trà giúp tôi học cách lắng nghe cơ thể mình:
Biết rằng tim đập nhanh và những cơn đau đầu là do tâm trí đang căng thẳng.
Biết rằng bụng nặng nề là do ăn uống những thứ khó tiêu.
Và biết rằng giấc ngủ chập chờn là bởi tâm trí chưa yên.

Đôi khi, điều mà cơ thể thật sự cần…chỉ là lòng nhẹ lại một chút, an yên hơn một chút. Một tách trà nhẹ nhàng, êm dịu mà thấm sâu là cách chăm sóc bản thân trọn vẹn và tinh tế.

Mỗi tách trà là một bước tiến nhỏ nhưng bền bỉ

Mỗi tách trà hoa vàng là một bước tiến nhỏ nhưng bền bỉ đối với sức khỏe. Có những điều cần thời gian để chứng minh giá trị của mình, trà chính là một trong số đó.
Ngày đầu uống trà, tôi chưa nhận thấy có điều gì khác biệt. Nhưng sau một tuần uống trà đều đặn, giấc ngủ bắt đầu sâu hơn, đầu óc cũng nhẹ nhõm hẳn.

Hai tháng sau, tôi đi tái khám. Bác sĩ bảo: men gan và chỉ số mỡ máu xấu đã cải thiện. Không còn ở mức đáng lo nữa, nhưng cũng không được chủ quan. Điều kỳ diệu nhất là, tôi bắt đầu thay đổi khẩu vị: rau xanh trở nên hấp dẫn, cơn thèm ngọt hay thức ăn nhanh dần tan biến.
Cơ thể dường như đang tự điều chỉnh. Một cách nhẹ nhàng và âm thầm.

Vì trong từng bông trà hoa vàng là những hoạt chất tự nhiên quý giá, giúp làm dịu thần kinh, giảm viêm, hỗ trợ các quá trình điều hòa chuyển hoá trong cơ thể.
Nhưng điều đáng quý hơn cả, chính là thói quen uống trà đã khiến tôi biết dừng lại, để chăm sóc bản thân một cách có ý thức hơn, nhẹ nhàng, chậm rãi và có chọn lọc.
Bắt đầu từ một tách trà, tôi học lại cách sống lành mạnh, không vội vàng, không buông thả, mà cũng không gượng ép bản thân nữa

Bởi tôi muốn cơ thể và tâm hồn mình được phục hồi theo cách tự nhiên nhất, từng chút một, chẫm rãi nhưng bền bỉ.

Trà – lựa chọn để sống sâu hơn

Giữa thế giới hiện đại đầy ồn ào, nơi có quá nhiều lựa chọn nối tiếp nhau từng phút giây, đôi khi ta tự hỏi: “Nên chọn gì bây giờ?” và “Điều gì là thực sự tốt”
Chọn trà, khi đó, không chỉ là chọn một thức uống. Đó còn là một cách sống. Một tuyên ngôn sống, âm thầm mà đầy bản lĩnh. Người chọn trà không mải mê chạy theo xu hướng, mà hướng đến giá trị bền vững. Không cần ồn ào để được chú ý, nhưng vẫn toát lên khí chất riêng. Không cần phô trương, bởi chiều sâu luôn tự nó lan tỏa.

Tôi từng nghĩ uống trà chỉ là để chăm sóc sức khỏe. Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, tôi mới nhận ra sự thay đổi đến từ bên trong. Tôi bắt đầu quan tâm hơn đến cách mình ăn, cách mình thở, cách mình sống. Tôi chọn đi bộ khi có thể, chọn sống chậm hơn một nhịp, để lắng nghe chính mình nhiều hơn.

Trà không chỉ thấm vào cơ thể, mà còn thấm dần vào lối sống, vào từng lựa chọn nhỏ mỗi ngày và cả trong cách tôi đối xử với chính mình.

Sống tinh tế là một cách sống sang trọng, không phải bởi sự phô trương, mà bởi khả năng cảm nhận những điều giản dị mà sâu xa. Trà hoa vàng chính là hiện thân của vẻ đẹp ấy. Một lựa chọn cho những tâm hồn biết yêu sự lặng lẽ, trân quý sự bền vững và khao khát sống sâu, sống chậm, sống thật mỗi ngày.

Không phải vì nó quý hiếm hay đắt đỏ, mà bởi nó khơi dậy một phong cách sống đáng trân trọng: biết dừng lại để lắng nghe, biết chọn lựa để sống trọn vẹn hơn với chính mình..

Trà – Giá trị được tích lũy không phải tiêu hao

Có những khoản chi ra chỉ để thoả mãn cảm giác tức thì, rồi vụt tắt và chỉ còn lại sự trống rỗng. Đó không phải là đầu tư, mà chỉ là tiêu hao năng lượng và cảm xúc một cách lãng phí. Nhưng cũng có những lựa chọn, dù lặng lẽ, lại là khoản đầu tư cho sự bền vững lâu dài. Với tôi, trà chính là một trong những khoản đầu tư ấy.

Sau tuổi 35, cơ thể không còn được như trước. Quá trình suy giảm tự nhiên diễn ra âm thầm, từ nội tạng đến chuyển hoá, từ sức đề kháng đến năng lượng sống. Nếu không biết lắng nghe và chăm sóc đúng cách, ta sẽ đánh mất dần nền tảng sức khoẻ của chính mình mà không hay.

Tôi không đợi đến khi phải nằm viện mới bắt đầu quan tâm tới sức khoẻ. Cũng không chờ đến lúc kiệt sức mới tìm cách hồi phục. Thay vào đó, tôi chọn chăm sóc bản thân mỗi ngày, nhẹ nhàng, đều đặn bằng một tách trà ấm.

Mỗi lần uống trà là một khoảnh khắc lặng lẽ tôi dành cho cơ thể. Để lắng nghe, để thấu hiểu và để nuôi dưỡng tâm trí. Như thể tôi đang gieo vào khu vườn sức khỏe của mình một hạt giống lành, nhỏ bé nhưng bền bỉ. Một cách sống chủ động, tinh tế và vững vàng từ bên trong.

Nếu ai đó hỏi: “Uống trà thì được gì?” thì tôi sẽ mỉm cười và đáp rằng: “Tôi được là chính mình.”

Là sự tỉnh táo trong từng suy nghĩ. Là sự vững vàng giữa những lựa chọn. Là một cơ thể biết lắng nghe chính nó, không vội vàng, không bỏ quên bất cứ điều gì.

Giữa vô vàn lựa chọn dễ khiến tôi lạc hướng, tôi biết ơn vì đã chọn trà. Trà hoa vàng không chỉ là một thức uống, mà là một người bạn đồng hành lặng lẽ. Trà nhắc tôi sống chậm, sống sâu và sống thật hơn mỗi ngày. Nhờ có trà, tôi bước đi vững chắc hơn, những bước tiến lớn trên hành trình chăm sóc sức khoẻ của mình

***

Đọc thêm các bài viết cùng chuyên mục:

“5 lý do vì sao người Nhật chọn tặng trà” (…)

“Trà hoa vàng – Món quà ý nghĩa cho người thân” (…)

“Thảo dược – 4 lý do đừng đợi bệnh đến mới dùng” (…)