Hẹn hò với trà – Dịu dàng chạm đến yêu thương

Hẹn hò với trà – Dịu dàng chạm đến yêu thương

Hẹn hò với trà – Dịu dàng chạm đến yêu thương

Một buổi sáng cuối tháng Năm, tôi thức dậy muộn hơn thường lệ. Cơn mưa đêm qua, hình như đã cuốn đi cái oi nồng của mùa hạ. Và trả lại bầu không khí mát lành, êm dịu như bàn tay ai vừa khẽ chạm lên má. Tôi bước ra ban công, ngắm nhìn khu vườn nhỏ mà anh chăm chút mỗi ngày.

Cúc trắng vừa nở thêm vài bông, cánh hoa mềm mại, đều và đẹp như nụ cười thiếu nữ tuổi trăng rằm. Cẩm chướng sắc hồng dịu dàng khẽ lay trong gió, mỏng manh mà kiêu hãnh, như trêu đùa những đóa Thạch thảo tím nhỏ nhắn, đang cố nhoài người ra khỏi chiếc chậu sứ bên cạnh.

Đám Ngũ sắc rực rỡ, nhí nhảnh nô đùa với gió, khác hẳn vẻ trầm lặng của chậu xương rồng tai thỏ ở góc ban công. Cho dù thời tiết thế nào, nó vẫn gai góc và mạnh mẽ, không mùi hương, không rực rỡ, cũng không cần phải chăm chút mỗi ngày. Chỉ cần chút nước, chút nắng là đủ để sống và nở hoa. Một vẻ đẹp kín đáo khiến người ta phải lặng yên để ngắm nhìn.

Tôi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Ngoài hiên, anh ngồi đó, bóng lưng to lớn in lên khung cửa sổ. Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hương thơm trong gió. Không cần bước đến gần, tôi cũng biết, trước mắt anh là tờ báo và trên bàn là tách trà đang bốc khói, vẫn như mọi ngày.

Thấy tôi lại gần, anh ngước lên nhìn tôi âu yếm: “Dậy rồi à? Anh pha trà, em uống nhé?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, rót trà vào cốc. Những bông hoa vàng đắm mình trong nước nóng, tỏa hương dịu nhẹ, khẽ gợi lại trong ký ức tôi về một ngày cuối tháng Năm xa xôi.

* * *

”Em có muốn đi uống trà không?”

Câu hỏi ấy vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ tôi, như một mốc nhỏ đánh dấu khởi đầu của điều gì đó rất đẹp. Khi ấy, chúng tôi chỉ là hai sinh viên đang cùng làm một bài tập lớn. Tôi hai mươi tám, còn anh lớn hơn tôi hai tuổi. Ban đầu, tôi thấy anh hơi khô khan, ít nói. Nhưng càng làm việc chung, tôi càng nhận ra ở anh sự tỉ mỉ, chín chắn và một sự dịu dàng giấu kín. Tôi không nhớ rõ mình bắt đầu cảm nắng anh từ khi nào, chỉ biết cảm giác ấy cứ lớn dần theo từng buổi chiều ngồi cạnh anh bên bàn học.

Nhưng gười đàn ông trầm lặng ấy, hôm nay lại chủ động lên tiếng. Ánh mắt anh khi đó có chút ngập ngừng, xen lẫn chờ mong. Chỉ một câu đơn giản thôi, nhưng lại làm lòng tôi dậy sóng.

Tôi gật đầu, nghĩ rằng đó sẽ là buổi “làm việc” ngoài giờ, xoay quanh đề tài: “Xử lý chất thải rắn trong sinh hoạt.” Nhưng không, hóa ra đó là buổi hẹn đầu tiên, trong kế hoạch tán tỉnh tôi một cách rất nghiêm túc của anh.

Anh đưa tôi đến một quán trà nhỏ tên Trúc Mây, nằm sâu trong con phố cũ. Trước cửa cây bằng lăng khoác lên mình sắc tím dịu dàng, những bông hoa khẽ lay động trong gió như gửi tới lời chào từ thiên nhiên. Bên trong, hai hàng bàn gỗ, chạy dài sát cửa sổ, trên tường những bức tranh phong cảnh được bày trí đẹp mắt. Và ấn tượng nhất là ở giữa hai hàng bàn kê một dãy kệ trang trí, trên đó có những loại trà thảo mộc được bày trí đẹp mắt trong các ô vuông.

Những tấm ảnh nhỏ được đóng khung cẩn thận, đặt bên cạnh mỗi loại trà, như gợi lên câu chuyện về miền đất nơi nó được sinh ra. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng rót trà, tiếng gió lùa qua khung cửa và những câu chuyện nhỏ nhẹ của vài vị khách. Tôi như được tách khỏi nhịp sống ngoài kia, bước vào một thế giới chậm rãi và tinh tế.

Anh kéo tấm nệm dưới chân cho tôi ngồi, rồi nhẹ nhàng tiến lại quầy. Quán trà hôm ấy có những người lớn tuổi ngồi trầm ngâm bên tách trà nóng, có những người trung niên ngồi một mình, ánh mắt đầy suy tư, tôi không biết họ đang nghĩ gì, hay có lẽ họ chỉ đang lặng lẽ cảm nhận từng khoảnh khắc của cuộc sống.

Rồi có cả những đôi nam nữ ngồi bên nhau trong yên bình và đang nhìn nhau âu yếm. Tôi bỗng có chút e thẹn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận có điều gì đó dịu dàng, đang khẽ nở trong lòng mình và tôi nhẹ thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ.

Tiếng nước sôi kéo tôi trở về hiện tại. Trúc Mây là quán trà tự phục vụ, mỗi bàn đều có một chiếc khay nhỏ, có để một số loại thảo dược, như táo đỏ, kỳ tử,… và một chiếc ấm điện để đun nước. Nhân viên phục vụ mang đến cho chúng tôi một chiếc hộp gỗ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

Anh gật đầu cảm ơn và mở ra, bên trong là vài bông trà màu vàng đẹp mắt được xếp gọn trong đĩa và hai chiếc cốc sứ được đậy nắp. Anh lấy từng món đặt lên chiếc khay trên bàn, tráng cốc qua nước nóng, rồi gắp và thả những bông hoa vào từng chiếc cốc, cuối cùng đổ nước sôi vào và đậy lại.

Tôi dõi theo không rời mắt. Khi mùi trà dần lan tỏa trong không khí và hình như đã biết trước, anh khẽ nghiêng người, đặt cốc trà về phía tôi. Tôi làm như anh, mở nắp, ngửi hương trà và nhấp một ngụm. Vị trà nhẹ thanh tan dần trong miệng và có chút vị ngọt đọng lại khi nuốt xuống.

Anh nói:“Anh nghĩ khi người ta uống trà cùng nhau, sẽ dễ hiểu nhau hơn là chỉ ngồi nói chuyện.”

Tôi không biết anh vừa nghĩ ra hay đã chuẩn bị sẵn câu đó, nhưng nó lại là lý do để chúng tôi bắt đầu một điều gì đó đặc biệt. Ngày hôm ấy, anh không nói nhiều. Chỉ chậm rãi kể và hỏi tôi vài điều về những thứ xoay quanh cuộc sống. Rồi kiên nhẫn lắng nghe tôi bình phẩm về những chuyện đã xảy ra, như thể mọi điều tôi chia sẻ đều quan trọng. Tôi chưa từng thấy ai lắng nghe mình kỹ đến vậy.

Cũng từ hôm ấy, tôi hiểu: Hẹn hò với trà không cần phải ồn ào. Chỉ cần ngồi cạnh bên và lắng nghe để tìm thấy nhau trong yên lặng. Trà dạy tôi cách chờ đợi, đợi nước sôi, đợi trà ngấm, đợi lòng mình dịu xuống. Và đợi một người đến rồi ở lại.

Tâm lý học gọi đó là hiệu ứng đồng điệu cảm xúc, là khi hai người cùng chia sẻ trong một không gian chậm, tĩnh lặng, cảm xúc của họ dễ dàng hoà nhịp. Trà không dạy ta cách yêu, nhưng lại giúp ta nhận ra và tìm thấy một nửa của mình.

Tôi đã từng hỏi anh: Sao ngày ấy anh lại chọn quán trà?

Anh cười: “Vì anh muốn yêu một người có thể ngồi cạnh mình thật lâu mà không thấy chán” và “Vì anh tin rằng, người có thể cùng anh lặng yên bên tách trà hôm nay, chính là người sẽ cùng anh đi qua những ngày tháng bình yên và những ngày giông bão trong đời.”

Và từ đó, Trúc Mây trở thành nơi hẹn hò của chúng tôi. Không cần những lý do đặc biệt, chỉ cần một chiều mưa, một sáng trong lành, hay một ngày giữa những bộn bề là chúng tôi ở đó. Nơi những cảm xúc đầu tiên đã được gieo trồng và âm thầm đâm chồi.

Một năm sau, khi hoa giấy trước hiên lại nở rực rỡ, tôi không còn là bạn đồng hành trong buổi trà chiều nữa…mà đã trở thành vợ anh. Rồi Nam, đứa con đầu lòng ra đời, như trái ngọt đầu tiên trong mối tình ấy. Tôi đặt tên con là “Nam”, vì tôi luôn hướng về phía anh, như kim chỉ nam của cuộc đời mình.

Ba năm sau, Trúc Mây lại đến với gia đình tôi theo một cách kỳ diệu. Tên cô con gái nhỏ, mang theo những ký ức yêu thương và thanh âm lặng lẽ của buổi hẹn đầu tiên giữa tôi và anh.

Tôi thấy cuộc sống đã ưu ái cho mình quá nhiều. Nhưng đôi lúc, khi vắng bọn trẻ, căn nhà này lại rộng đến lạ. Thật may, luôn có anh bên cạnh tôi. Mới chỉ ba hôm trước thôi, nơi đây còn ngập tràn tiếng cười đùa khi hai anh em nó về thăm nhà. Trúc Mây ríu rít kể chuyện trường lớp, còn Nam vẫn điềm đạm, ít nói như mọi khi. Vậy mà, ngay trong buổi tối đầu tiên cả nhà quây quần trong phòng khách, Trúc Mây bất ngờ cười khúc khích:

Anh Nam có bạn gái rồi đó mẹ!

Nam đỏ bừng mặt, lúng túng. Tôi cười nhìn thằng bé, không gặng hỏi, chỉ thầm cảm ơn cô bé nào đó đã giúp con trai tôi mở lòng.

Tôi quay sang anh: “Anh này, anh nghĩ con mình biết hẹn hò không? Em cứ lo nó ngố như anh hồi xưa, làm người ta ngượng chết.”

Anh nhướng mày: “Anh mà ngố gì… Ngày đầu hẹn em, anh còn biết chọn quán trà nữa cơ đấy”

Cả nhà cùng bật cười. Tiếng cười vang vọng như dư âm của một ký ức ngọt ngào, sống lại giữa hiện tại.

* * *

Sáng nay, tôi lại ngồi uống trà bên anh.
Tách trà hoa vàng trong tay, mùi thơm quen thuộc lan tỏa. Tôi nhìn anh, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là người đàn ông ấy. Và tôi chỉ muốn ngồi bên anh lâu thật lâu.

Tài liệu tham khảo

Vietcetera, “Hỏi thế gian tình là gì? Giải đáp bằng 4 thuyết tâm lý học” (…)

Báo Vnexpress, “10 lợi ích của một ly trà” (…)

Tự nhiên tinh khiết, “Trà và âm nhạc – 4 điều nhỏ bé chạm sâu vào tâm hồn người trưởng thành” (…)